Nội dung
Hóng
Hôm qua nghe anh hàng xóm quát con:
– Con nhỏ hơn anh, anh ăn hơn con 1 miếng thì có làm sao? Anh lớn hơn phải ăn nhiều hơn con chứ. Anh nấu cơm, con có nấu không? Anh em mới bé tý mà đã tranh giành, thế lớn lên thì đánh nhau à?
Không gian im ắng.
– Thế có mấy miếng? Anh lại hỏi
– 8 miếng – không rõ bạn anh hay bạn em đáp
Nhà mình
Mình lại nhớ hồi còn bé, mỗi lần rán đậu mình lại ngồi đếm từng miếng và chia làm 2 phần: 1 ăn bữa trưa và 1 để ăn tối. Và mình luôn không quên quán triệt 2 đứa em, vì chúng nó còn nhỏ nên rất ham ăn. Rằng chúng phải chia ra, mỗi người chỉ được 4 miếng đậu thì 1 bát ăn dè cho đủ 2 miếng thôi. Đậu rán cũng là ngon lắm rồi, chứ bình thường để tiết kiệm mỡ mẹ chỉ mình cách làm món đậu gì đó cũng chả biết gọi tên. Đại để sẽ phi hành mỡ lên, cho đậu trắng vào và đánh nhuyễn thêm gia vị mặn chút ăn với cơm. Và lạ thật! Hồi ấy ăn cơm với muối cũng vẫn thấy ngon. Bữa cơm như vậy là trọn vẹn.
Hồi ấy nhà mình nghèo. Mẹ đi dệt chiếu trưa muộn kinh mới về, nhiều khi mấy chị em chỉ ăn cơm với bột canh rồi đi học, có được 2 miếng đậu đã là cả 1 thứ xa xỉ. 3 chị em chẳng phải ganh tỵ nhau cái gì mà đơn giản mình cứ nhất nhất là cái gì cũng phải công bằng. Thế là lớn hay nhỏ thì cũng chỉ được ăn 4 miếng đậu 1 bữa. Mình cũng thấy rằng việc những đứa trẻ tuổi ăn tuổi lớn thì tranh giành nhau thiệt hơn là chuyện hết sức bình thường chứ không thể kết luận như vậy là mất đoàn kết.
Cảm giác
Ngày ấy, mình rất không hài lòng mỗi lần mẹ so sánh nhà mình với nhà hàng xóm. Kiểu như: nhìn nhà A ấy, nhà nó cũng mấy anh em mà có như chúng mày đâu, cả ngày đánh cãi nhau… Và hồi ấy mẹ mình chẳng nói nhẹ nhàng như anh hàng xóm, mẹ mình cứ chửi xơi xơi. Mình vẫn ước giá như mình không phải là chị cả để đỡ bị mắng, kiểu như phải chịu trách nhiệm về tất cả, tất cả mọi thứ. Mình sai thì rõ là mình sai rồi, nhưng em sai thì lại là chị không bảo.
Có bao giờ các cậu cảm thấy bất công vì bị sinh ra trong một gia đình nghèo không? Mình cũng không rõ nên gọi tên cảm giác ấy là gì nhưng rõ ràng cũng khó chịu ấy. Chính xác thì có thể nó là sự tự ti, kiểu như mình không cùng đẳng cấp với những bạn khá giả hơn. Và chính sự tự ti ấy khiến mình muốn co lại, ít giao tiếp hơn và ngại trình bày quan điểm. Mình hay ngồi im nghe bạn kể chuyện về những chuyến đi, những món ăn ngon, những món đồ chơi bạn được mua… Và mình đoán khi ấy ánh mắt mình hẳn đang lấp lánh!
ĐĂNG KÝ NGAY HÔM NAY
- Tư vấn gói bảo hiểm phù hợp với gia đình
- Tư vấn chi tiết các quyền lợi khi tham gia
- Sản phẩm đầu tư tỉ suất lợi nhuận hấp dẫn
- Nhận ngay QUÀ TẶNG khi tham gia hợp đồng mới